LTS: Ông Nguyễn An
Định, cộng tác viên của Báo Long An, hiện nghỉ hưu tại TP.HCM. Với tấm lòng
thiết tha với vốn quý y học cổ truyền, lại thêm mối cảm tình với nghề y trong
gia tộc (ông là trưởng nam của nhà ái quốc Nguyễn An Ninh), từng có lúc hành
nghề y dược. Vừa qua ông có bài viết sau đây; chúng tôi xin giới thiệu, như một
tư liệu để bạn đọc tham khảo. Tác giả và tòa soạn báo rất mong nhận được ý kiến
đánh giá của các nhà chuyên môn về nội dung y dược học nêu trong bài viết.
Có quyển sách thuốc
Nam, in đầu thế kỷ 20 mang tên "Thần dược cứu mệnh", giới thiệu một
bài thuốc thần "cứu người sau bốn khắc". Trong quyển "Hai trăm bài
thuốc quý" của ông Lê Văn Tĩnh, Sa Đéc, in khoảng năm 1940, cũng có một
bài giống y như vậy, đề là "chủ trị lâm ban, ôn dịch và các bệnh nan y,
công hiệu như thần, bệnh lui sau 60 phút". Quyển "Thần dược cứu
mệnh" mở đầu bằng câu "Con người dẫm lên thuốc thần mà không biết,
nên vẫn chết". Vị thuốc thần đó chính là vị thuốc có tên "Địa
long" - con rồng trong đất. Ở Trung Quốc và Việt Nam, vị Địa long có mặt
trong nhiều thang thuốc trị bệnh hiểm nghèo hoặc để cấp cứu người sắp chết.
Nhân dân Hàn Quốc có thói quen ăn cháo Địa long trứơc khi ngủ, để tẩm bổ và để
trị bá bệnh. Đêm đêm, cháo Địa long có bán tại các thị trấn và ngay cả ở thủ
đô. Gần đây trong thời gian Thế vận hội Olempic Seoul, vì ngại người nước ngoài
không hiểu vị thuốc quý mà coi thường nhân dân Nam Hàn, nên Chính phủ đã cấm
bán cháo Địa long trong thời gian Thế vận hội. Vậy "Địa long" là gì?
Nó chính là con trùn đất, loại có màu sẫm đen, ánh xanh ở cổ, to bằng đầu đũa
hoặc to hơn, khi đào trúng nó, nó không giãy giụa, co thành một nùi tròn ằm im.
"Thần dược cứu mệnh" phân tích tính dược của trùn đất, cho rằng nó có khả năng: làm dai mạch máu và dây thần kinh, nối liền các chỗ dây thần kinh bị dứt, các mạch mạu bị nứt rách, hồi phục sự sống cho các tế bào đã bị hoại tử, tách ra và đào thải các tế bào đã chết thối, hết phương phục hồi, vực dậy vô cùng nhanh chóng sức chống trả bệnh tật của con người (ngày nay gọi là vực dậy sức miễn dịch của cơ thể). Cho nên,chỉ sau sáu mươi phút bệnh phải lui, mọi hiện tượng lâm sàng đều biến mất. Do đó Địa long được dùng và công hiệu rất nhanh chóng trong các trường hợp: cửu khiếu xuất huyết, não bộ xuất huyết, ngũ tạng, lục phủ xuất huyết, phù thận, phù gan, phù toàn thân, phù tim, đột ngột phát điên không rõ nguyên do có sốt hoặc không có sốt, bí đại tiểu tiện, bí trung tiện, bụng báng trướng nước, "mắc đằng dưới" (bạch đới nặng, ngày đêm đáy quần ướt sũng hôi hám, người ốm tong, xanh xao...). Ở hai quyển sách, hai bài thuốc giống nhau, có một nét đặc biệt nổi bật "bênh lui sáu mươi phút sau khi uống thuốc", mà lại chuyên trị những ca rất khó trị. Ví vậy nói "thần dược cứu mệnh" thật không ngoa chút nào. Lúc nhỏ tôi rất mê ngành y dược. Các sách chữ Pháp dành cho các y bác sĩ nghiên cứu kỹ về nhi khoa, sản khoa, đa khoa, giải phẫu... đọc rất khó hiểu và rất đắt tiền, tôi cũng ráng mua để nghiên cứu. Hai quyển sách thuốc: "thần dược cứu mệnh" và "200 bài thuốc quý" tôi coi như vàng ngọc. Đi kháng chiến, hai quyển đó nằm dưới đáy ba lô tôi, theo tôi suốt chín năm, giúp tôi trị bệnh cứu người. Chỉ riêng năm 1953 và nửa đầu năm 1954, tôi đã cứu gần trăm người, coi như giật lại từ tay thần chết. Trong cuộc giành giật đó, có lần tôi đã chạm trán cả với một vị danh y, mà trước đó các nhà điền chủ lớn ở Cần Thơ, Rạch Giá, Sóc Trăng, Bạc Liêu thường đưa xe hơi hoặc ghe máy đến tận nhà để rước ông. Năm đó ở vùng giáp bốn tỉnh này có một đợt dịch bệnh, phần lớn là các cháu nhỏ từ 9 -10 tuổi đến 15 -17 tuổi, đa số là gái, các cháu trai và người lớn ít bị hơn. Hiện tượng là xuất huyết nội tạng, xuất huyết cửu khiếu, xuất huyết dưới da (nổi vệt đỏ bầm tím, xanh đen khắp người) hôn mê bất tỉnh nằm im như xác chết suốt bảy ngày, có khi lâu hơn, mạch đã lạc không bắt được, hơi thở rất yếu khó nhận thấy, da tái xanh, tay chân lạnh ngắt (nhưng vẫn còn mềm dịu, nếu cứng đơ thì đã bị đem chôn rồi). Lần đó cháu gái hôn mê đã 8 ngày, mình đầy các vệt tím. Gia đình đã rước được vị danh y nổi tiếng nói trên, nhưng ông đến xong lại từ chối không trị bệnh cho cháu, chỉ vì trong số 30-40 vệt bầm đen trên da cháu, có một vệt đen kịt to bằng đầu ngón tay, nằm đúng giữa hai đầu lông mày. Ông cho đó là điềm báo không thể cứu sống. Sợ mất uy tín thầy, nên ông không hốt thuốc. Tình cờ tôi đến, thấy má cháu đang quỳ lạy van xin ông cứu cháu, mà ông một mực chối từ. Nghe mạch tại tim, thấy còn tiếng thoi thóp rất yếu, tôi nói:
- Thưa thầy, thầy quyết bỏ, thì con xin
phép thầy cho con cứu cháu.
- Em mà cứu được hả?
Có thấy vệt đen ngay huyệt Tam tinh không mà em liều mạng vậy? Tôi hỏi em, sau
khi em đổ thuốc thì bao lâu cháu tỉnh lại? Em nói được, tôi sẽ để cho em đổ
thuốc.
- Thưa thầy bài thuốc
của con, cháu uống xong chỉ độ 63-65 phút sau cháu sẽ mở mắt. Thầy trợn tròn
mắt, đỏ mặt tía tai, lườm tôi rồi quát:
- Chủ nhà đâu, đem cho tôi cái đồng hồ bàn.
Ông dằn mạnh đồng hồ lên bàn, nói:
- Được rồi! Có đồng
hồ đó. Tôi ở lại coi cháu nhỏ tỉnh dậy. Có kinh nghiệm cả trăm lần rồi, tôi rất
tin ở bài thuốc. Tôi đi nấu rồi cạy răng đổ cho cháu uống. Quả nhiên tới phút
63 cháu mở mắt, đến phút thư 65 cháu đòi đỡ ngồi dậy, đòi uống nước ăn cháo,
đòi cho đi tiểu. Tiếng cháu rất yếu, hai mắt cháu
toàn tròng trắng, không thấy tí tròng đen nào. Nhưng tay chân cháu đã ấm, da
hết tái xanh. Rõ ràng cháu đã sống lại.
Ông thầy thuốc với
hai tay lên đầu, lột khăn đóng xuống chắp tay trước ngực nói:
- Lúc nãy em kêu tôi
bằng thầy, bây giờ tôi phải lạy em ba lạy mà kêu em bằng thầy. Xin thầy thông
cảm cho, vì thầy trẻ quá, nhỏ hơn con tôi nhiều, do đó tôi không quỳ lạy sợ tổn
thọ cho thầy. Tôi chỉ xin xá đủ ba xá thay cho ba lạy. Nói xong ông trịnh trọng
xá tôi ba xá, đầu cúi sâu thật nghiêm túc. Sau đó ông xin tôi bài thuốc. Năm
đó, ngoài các hiện tượng hôn mê sâu nhiều ngày, xuất huyết dưới da, xuất huyết
cửu khiếu, xuất huyết nội tạng, xuất huyết não, còn có nhiều ca bệnh khác. Bà
nọ phát điên đã 4-5 ngày. Phải vất vả lắm mới đổ được thuốc. Cũng hơn 60 phút
bà khỏi hẳn. Ông kia hơn 90 tuổi, cảm gió nằm im sùi bọt mép, mắt trật thị, tay
chân lạnh ngắt. Lấy móc tai đâm dưới móng mười ngón tay mút không ra tí máu,
máu đã đông. Khi tôi cạy răng đổ thuốc, còn có người nhà nói sau lưng tôi:
- Thuốc hay thì trị
được bệnh, chứ cãi làm sao được mệnh của trời. Ông đã trên chín mươi tuổi còn
gì. Cứu sao được mà cứu? Vậy mà sau khi đổ thuốc 65 phút, ông vẫn sống, cãi cả mệnh
trời thật!
THẦN DƯỢC CỨU MỆNH 2
Cuối năm 1969, ở Hà
Nội có đợt dịch bệnh gọi là sốt xuất huyết, được xác định xuất hiện lần đầu
tiên ở nước ta. Các cháu nhỏ chết la liệt, tại bệnh viện lớn có ngày 15-17 cháu
chết. Nghe nói có dịch bệnh gây chết tràn lan, tôi đến các bệnh viện xem. Thấy
các dạng bệnh giống y như tôi đã từng gặp, tôi viết ngay một bài, nói rõ về
bệnh và phổ biến bài thuốc "Thần dược cứu mệnh", gởi lên Bộ trưởng Bộ
Y tế lúc bấy giờ là bác sĩ Nguyễn Văn Hưởng. Bác gởi phổ biến đi các tỉnh,
đồng thời gởi đăng ngay trên báo "Hà Nội mới". Trong bài viết của tôi
có câu: "Đề nghị dùng thuốc này cho các ca bệnh nặng nhất. Bảo đảm 100% sẽ
không có tử vong". Bác sĩ Hưởng đã xóa bỏ đoạn "... Bảo đảm
100%...". Đọc báo thấy mất đoạn đó, tôi chạy ngay đến nhà bác Bộ trưởng.
Tôi nói:
- Thưa bác, bác bỏ
mất đoạn quan trọng nhất trong bài của cháu. Vì cháu nghĩ, vị chủ của bài thuốc
nầy là con trùn, nên nó dễ gây ngại dùng. Bắt con trùn còn gớm, làm thuốc càng
ớn hơn, vì vậy để câu đó, người ta tin chắc chắn nó sẽ cứu sống người bệnh, do
đó người ta ráng không gớm, ráng bằng mọi giá làm thuốc để cứu bệnh nhân. Bác
Hưởng nói:
- Giả dụ người bệnh
đến giờ phải chết, 5-10 phút nữa sẽ chết, mà thuốc của cháu lại cần đến 60 phút
mới cứu sống. Vậy làm sao bảo đảm 100% được? Thận trọng vẫn hơn cháu à. Trong
ngành y không nên nói câu đó.
- Thưa bác, nhưng
kinh nghiệm thực tế của cháu đã cho thấy rõ, thuốc có uống khỏi cổ là đã chắc
sẽ sống rồi. Bác Hưởng không bằng lòng nên nói:
- Tôi nhắc lại, ngành
y không cho phép nói bảo đảm cứu sống 100%.
Bác cháu tôi tranh
luận như vậy. Nhưng vài tháng sau, đến Hội nghị tổng kết dịch sốt xuất huyết
toàn miền Bắc, do Sở Y tế Hà Nội tổ chức, tôi nhận được thư mời của đồng
chí Giám đốc Sở Y tế Hà Nội. Trong giấy mời đồng chí viết: Trong cuộc
chống dịch sốt xuất huyết vừa qua, Bộ có sử dụng bốn bài thuốc Nam do nhân
dân đóng góp. Nói chung, thuốc Nam trị bệnh này đạt hiệu quả rõ ràng và nhanh
chóng hơn Tây y. Tuy nhiên, trong các bệnh nhân dùng ba bài thuốc kia, vẫn có
những ca tử vong. Duy chỉ có bài "trùn đất" của đồng chí là cứu sống
100%, không có ca tử vong nào. Mặc dù bài thuốc đó đã dùng cho tất cả các bệnh
nhân nặng nhất. Vì vậy, mời đồng chí dự hội nghị tổng kết. Đặc biệt mời đồng
chí báo cáo với hội nghị một số vấn đề mà chúng tôi muốn biết. Ví dụ:
tại sao đồng chí biết dùng năng lượng của dòng điện 12 von để gọi thức thần
kinh trung ương của bệnh nhân hôn mê sâu. Mà lại nói được: sau khi nạp điện lần
thứ năm thì bệnh nhân tỉnh dậy?
Còn một số vấn đề
khác, chúng tôi cũng xin đồng chí cho biết rõ hơn. Ví dụ vấn đề 63-65
phút, có trường hợp nào khác đi, kéo dài hơn không? Ngoài bệnh sốt xuất huyết,
thuốc còn trị được các bệnh nào khác? Cuộc họp đó có khoảng hơn 200 người đến
dự, gồm Hội đồng Kỹ thuật của Bộ, các giám đốc bệnh viện quận và huyện ngoại
thành, các lương y và sư sãi tham gia trị bệnh cứu người. Báo cáo của tôi trả
lời các câu hỏi của đồng chí giám đốc sở cùng nhiều câu hỏi khác, đã được hội
nghị vỗ tay hoan hô hồi lâu. Sau hôi nghị đó, bác Hưởng mời tôi tới nhà bác và
gợi ý:
- Tôi muốn đề nghị
với Bộ Văn hóa biệt phái cháu về Viện Đông y trong thời gian 3-5 năm. Ở Viện,
tôi sẽ cử cháu phụ trách một tổ nghiên cứu gồm nhiều phó tiến sĩ y dược. Cháu cùng
các vị đó sẽ bào chế, biến bài thuốc của cháu thành thuốc chai để uống, sau đó
tiến tới biến thuốc thành dạng nước trong cho vào ampoule để chích. Chế được
thuốc tiêm, ta sẽ đưa đi điều trị cho bảy - tám chục bệnh nhân. Nếu thời gian chấm
dứt các hiện tượng làm sáng tỏ vấn đề là 63-65 phút như thuốc thang, coi như ta
thành công. Chừng đó bác sẽ cho sản xuất đại trà, bán rộng ra nước ngoài. Bác
sẽ để tên thuốc là AV, ngầm hiểu là antivirus. Vì hiện nay trên thế giới người
ta cho là "chưa có thuốc đặc hiệu trị siêu vi trùng", cho nên ta chưa
dám đề rõ nguyên chữ antivirus. Khi nào thiên hạ dùng nhiều và xác định thuốc
này diệt siêu vi trùng rất có kết quả, lúc đó tự họ sẽ cho thuốc của ta là
antivirus. Hồi đó tôi mới lấy xong bằng đại hoc nghệ thuật từ nước ngoài, mới
về nước, nên còn mê công tác văn học nghệ thuật. Chưa biết say mê ngành y, cho
nên đã từ chối lời mời của bác Bộ trưởng Bô Y tế, kiêm Viện trưởng Viện Đông y.
Tôi nói:
- Thưa bác, cháu làm
tổ trưởng tổ nghiên cứu thì làm sao các vị phó tiến sĩ y dược nghe theo lời
cháu. Đã lập một tổ chức gồm toàn các vị có chuyên môn cao, sao bác không ra lệnh
cho các vị chịu trách nhiệm bào chế cho thành công? Làm như vậy có phải tốt hơn
không?
- Cháu ơi, vấn đề
phức tạp lắm. Phải nói thật, mặc dù Đảng bảo phải coi trọng Đông y, nhưng những
người có học vị cao, đã có mấy người thật sự tin tưởng Đông y! Hơn nữa, bài thuốc
của cháu gồm bốn vị, thì con trùn đất dễ bị người ta gớm. Còn ba vị kia: đậu
đen, đậu xanh, rau bù ngót, rất dễ làm cho người ta coi thường. Do hai đặc điểm
đó nên bài thuốc của cháu có thể khiến người ta thiếu quyết tâm nghiên cứu thật
đến nơi đến chốn. Chỉ có cháu, người đã có kinh nghiệm thực tế, đã từng cứu
sống hàng trăm người, giành giật họ lại từ tay thần chết, thì cháu mới có
đủ quyết tâm và lòng tin, để đưa cuộc nghiên cứu đến thành công. Bác tin cháu,
cử cháu làm, bác phải có trách nhiệm theo dõi sát và buộc mọi người phải làm
đúng theo lời cháu. Với bài thuốc đó, bác tin là thời gian hoàn thành công
trình sẽ rất ngắn. Bởi vì, đặc điểm 65 phút của nó rất đặc biệt. Nó xác định
xác bước nghiên cứu của ta bằng cách xem giờ. Bác tin rằng có thể chỉ một năm,
ta sẽ hoàn thành công trình này. Bác Bộ trưởng rất tin ở bài thuốc, tin ở tôi,
từng lời bác mang nhiều ý nghĩa khích lệ, động viên tôi dũng cảm nhận trách
nhiệm lớn. Tuy nhiên, tôi vẫn ngại, cái lo ngại tự nhiên của một người mặc dù
có kinh nghiệm thực tế không phải ít, có đọc sách trình độ cao, nhưng chưa được
học có hệ thống lý luận nghiệp vụ chính quy trường lớp.
THẦN DƯỢC CỨU MỆNH 3
Đã hai lần tôi bị
chất vấn đến tháo cả mồ hôi hột, cho nên tôi phải sợ. Tuy tôi trả lời trót lọt
ở cả hai lần, lại được khen, được hoan hô. Nhưng điều đó không làm tôi hết sợ
được. Lần thứ nhất, cháu Chín 15 tuổi, ở 105 Hàng Bột - Hà Nội bị hôn mê sâu đã
9 ngày. Từ bệnh viện Đống Đa, cháu được chuyển qua Saint Paul, rồi bệnh viện Cu
Ba. Bữa đó bác sĩ bệnh viện Cuba ra trạm y tế. Trạm hỏi, bác sĩ Cuba nói:
“Cháu Chín ở phố này, chúng tôi coi như đã chết 5 ngày rồi. Hiện nay hàng ngày
tiêm 2 triệu đơn vị kháng sinh và vô nước biển nhưng không hy vọng sống. Đợi
tay cháu cứng đơ thì đưa chôn thôi”. Nhà cháu cách con hẻm 200m là đến trạm y
tế khu phố. Tiếng hai bác sĩ nói, má cháu ngồi mái trước nhà nghe rõ hết nên 6
giờ tối bà cho con trai đi tìm tôi. Bấy giờ tôi vào bệnh viện gặp Giám đốc trực
đề nghị phối hợp Đông y. Bị từ chối, tôi quay về nhà cháu nấu thuốc đưa má cháu
bảo đem vô lén đổ. Kém mười lăm 8 giờ đổ thuốc, thì 9 giờ kém 10 cháu tỉnh. 9 giờ,
tất cả người nhà phải ra khỏi bệnh viện. Sáng sớm tôi vào thấy cháu đang ngồi
ăn cháo. Người nhà quây tròn quanh giường. Cổ cháu niểng: đầu cúi, lắc lắc, hai
mắt toàn tròng trắng, miệng méo, tay quều quào. Tôi bảo đưa cháu về để tôi trị
tiếp. Mẹ cháu nói:
- Anh ơi, cháu quều
quào như đứa có tật vậy, hai mắt không có tròng đen, đưa về nhà rồi cháu có
khỏi không? Mọi cái có trở lại bình thường không? Tôi bảo: Bà cứ đưa cháu về,
vài hôm cháu sẽ khỏi hẳn. Gia đình xin đưa cháu về, bác sĩ chưa tin cháu đã
tỉnh. Khi thấy cháu như vậy, bác sĩ càng không muốn cho về. Tôi phải cam đoan
trị dứt các di chứng, bác sĩ mới cho về. Vừa về đến nhà thì chị Lê - giám đốc
bệnh viện quận Đống Đa tới ngay, có lẽ bệnh viện Cuba báo cho chị biết. Chị Lê
nhờ tôi giúp bệnh viện Đống Đa. Cho uống thang thứ hai thì tay chân, đầu cổ
cháu gần như bình thường. Tròng đen mắt cháu đã xuống nhưng lại nằm ở hai khóe
mắt bên ngoài. Qua thang thứ ba, tròng đen mới trở lại vị trí của nó. Chị Lê
hàng ngày đến theo dõi tình hình. Qua ngày thứ tư, chị mời tôi cùng đi lên Bộ
gặp Bộ trưởng. Bác Hưởng hỏi tôi rất tỉ mỉ về thể trạng của cháu
trong thời gian tới, khoảng dăm, sáu
tháng sẽ ra sao? Về lâu dài tim, óc có vấn đề gì không? Có bị di chứng không?
Sau đó bác bảo tôi cố gắng thường xuyên đến giúp bệnh viện quận nhà. Bác nói
với chị Lê:
- Những điều tôi hỏi
và đồng chí Định trả lời, cô đã nghe rõ hết. Vậy từ nay trở đi lúc nào đồng chí
Định đến bệnh viện, mà có góp ý gì về phương pháp trị bệnh, về sự
chỉ định thuốc hoặc đồng chí đề nghị gì thì cô nên nghe theo. Cháu Chín về nhà
được tuần thì xảy ra sự cố. Dãy nhà phía sau nhà Chín, ông chú nhà ở ngay cửa
sổ chỗ Chín nằm: Ông đi phố làm mất chìa khóa. Về không mở được cửa, ông đi mướn
búa tạ về đập. Vì ổ khóa và khoen cửa của ông loại to nhất nên ông phải đập đến
cả chục cái mới tới được ổ khóa. Từ chỗ ổ khóa nhà ổng đến chỗ Chín nằm
chỉ cách có 2m. Tiếng đập khóa rầm rầm làm Chín hốt hoảng ngất lịm. Người khỏe mạnh
còn chịu không nổi, huống hồ người từ cõi chết mới trở về, tim óc còn rất yếu. Gia
đình đưa Chín trở vào bệnh viện Đống Đa và báo cho tôi biết. Tôi vào viện thấy
đang cho tiêm Adrenalin. Chị Lê hỏi:
- Ta lại
cho uống thuốc nam hả
anh?
- Chị à, bệnh cháu đã
khỏi. Siêu vi trùng không còn. Lần này cháu hôn mê sâu do bị cú sốc tim và thần
kinh. Chị không nên cho cháu dùng
thuốc, nhất là những thứ có nhiều độc tố như Adrenalin. Chị nên dùng các
chất phóng xạ như tia cực tím, hồng ngoại hay laze, nguyên tử đều được. Ta dùng
năng lượng phóng xạ mà gọi thức thần kinh trung ương. Cháu hôn mê lần nầy do
quán tính của cuộc hôn mê trước, nó
kéo thần kinh trung ương của cháu quay trở lại
tình trạng liệt trước kia mà thôi. Do vậy, ta chỉ cần gọi nó tỉnh dậy, hoạt
động trở lại, không cần thuốc. Chị Lê đưa cháu sang bệnh viện Bạch Mai, để nhờ
phóng xạ trị liệu. Lúc đó các máy phóng xạ đều đưa sơ tán về nông thôn hết, nên
chị Lê lại gọi tôi đến. Tôi nói:
- Nếu không có máy
nào hết, thì chị tìm mua cái ma-nhê-tô xe hơi, bắt hai cực điện vào hai trái
tai cháu, rồi lắp đầu ma-nhê-tô mà nạp điện. Điện ma-nhê-tô cũng giật khá mạnh,
có thể gọi tỉnh. Nhưng điện ma-nhê-tô chỉ có 12 vôn, không thể giật chết. Dòng
điện trên 40 vôn mới có thể giật chết người. Chị Lê hỏi:
- Nạp điện mấy lần,
mỗi lần bao lâu? Tôi nói:
- Chị cứ cho gật gật
cái đầu ma-nhê-tô năm bảy cái một lần. Cách sáu bảy giờ sau nạp một lần nữa. Có
thể sau năm lần nạp điện cháu sẽ tỉnh.
Quả nhiên sau năm lần
nạp điện cháu tỉnh lại, sau đó khỏi bệnh. Một năm sau gặp lại Chín, tôi biết
cháu đã bỏ học, đi làm cô mẫu giáo. Mười sáu tuổi mà cháu cao hơn mét sáu, nặng
gần sáu mươi kí, rất hồng hào khỏe mạnh. Về thời gian bệnh lui sau 65 phút, tôi
xin nói rõ. Có những trường hợp đặc biệt, như bệnh bụng báng nước , hậu quả của
bệnh viêm gan siêu vi (mỗi ngày có thể lấy từ ổ bụng cả 18-20 lít nước) và phù
toàn thân hậu quả của phù thận nhiễm mỡ, thời gian lui bệnh có thể lâu hơn, tức
vài ngày sau mới khỏi hẳn. Tuy vậy đến phút 65 ấy, trong người bệnh vẫn có sự
thay đổi lớn, báo hiệu rõ nét bệnh bắt đầu lui. Ví dụ chuyện anh chàng thổi kèn
đồng trompette của Đoàn ca múa Thái Ly. Đồng chí đó bị phù thận nhiễm mỡ
từ nhiều năm. Khi đoàn ca múa Quân giải phóng của Thái Ly ra Hà Nội để đi
nước ngoài. Hôm đó chỉ còn 4-5 ngày nữa là lên đường bỗng đột ngột đồng chí ấy
bị phát phù toàn thân. Mình mẩy, tay chân, mặt mũi phồng tròn đến căng da, cứ y
như người được bơm hơi. Bác sĩ đành buộc đồng chí ở lại và dĩ nhiên cả
đoàn phải ở lại. Vì văn công quân đội mà thiếu cây kèn xung trận thì không thể
được, mượn người khác thì bao giờ mới tập xong các tiết mục? Đồng chí bèn tìm
đến nhà tôi, nói như mếu, năn nỉ tôi tiếp cứu. Tôi làm thuốc đưa cho. Cầm
thuốc, đồng chí mừng quá vội cáo lui, tôi dặn:
- Uống xong 65 phút
có sự thay đổi trong người. Cho nên có cảm giác gì lạ em cứ bình tĩnh. Đó là
hiện tượng bệnh lui, không có gì mà sợ. Sáng sớm hôm sau, mới tờ mờ sáng anh
chàng mò đến, báo tin khỏi bệnh đã được bác sĩ của đoàn cho đi nước ngoài. Người
đồng chí ốm nhom, ngó chỉ bằng phân nửa hôm qua. Đồng chí nói:
- Uống xong hơn tiếng
người em bỗng nghe rần rần, y như có hàng triệu con kiến đang bò trong
xương trong máu. Em sợ quá nhưng nhớ lời anh dặn, em ráng bình tĩnh. Từ đó tới
sáng em đi tiểu tiện hơn chục lần, khát nước uống nước hoài. Đến sáng thì hết
phù. Bác sĩ phải kêu trời sao em khỏi bệnh lẹ vậy. Nếu vì em mà cả đoàn bị ách
tắc lại, kế hoạch đã bố trí với nước ngoài bị xáo trộn hết, chắc là em phải rất
khổ tâm. Nói chung “thần dược” có đặc điểm 65 phút thật kỳ lạ. Đang hôn mê cả
chục ngày vụt mở mắt, đòi ngồi, đòi ăn uống, đòi tiêu tiểu. Đang điên bỗng tỉnh
như người thường. Đang bí tiểu tiện thì đi được. Bí cả chục ngày bỗng tiểu
loãng. Ung thư gan, ruột bệnh viện bỏ chết cho về, bỗng xổ ra hàng chậu
nước đen, thối như cả một con bò chết sình để trong nhà. Tai biến mạch máu não
cả chục ngày cũng tỉnh dậy, nói cười được. Bây giờ, xin trở lại câu chuyện cháu
Chín. Vì cháu ngất lần thứ hai, và vì tôi không chờ bệnh viện Đống Đa dùng
thuốc, lại chỉ định dùng dòng điện 12 vôn gọi cháu tỉnh dậy, cho nên tôi bị sát
hạch lần thứ hai, không phải trước Bộ trưởng Bộ Y tế mà là trước mặt hơn hai
trăm vị có chuyên môn cao của hội đồng kĩ thuật của Bộ. Do đó khiến tôi rất sợ,
cho nên đã từ chối cơ hội ngàn năm có một bác Bộ trưởng đã dành cho tôi, để tôi
có đóng góp đáng kể cho đồng bào và cho nhân loại. Muốn lưu niệm sự kiện đó,
năm 1973 và 1978, khi sanh hai con trai, tôi đã đặt tên các cháu là An Vinh và
An Vịnh. Đó là hình ảnh hai chữ AV mà bác Ba Hường, Bộ trưởng dự định đặt tên
cho bài thuốc của tôi, nếu nó được chế thành công dạng thuốc tiêm.
THẦN DƯỢC CỨU MỆNH 4
Bỏ mất cơ hội đó, tôi
cứ tiếc mãi. Suốt 27 năm qua, cứ mỗi lần đọc báo, xem đài, nghe thấy tin
dịch bệnh vẫn hoành hành, các cháu vẫn chết. Vào bệnh viện thấy các cháu nhỏ
hôn mê sâu, nằm im như xác chết xanh lè, là tôi không sao cầm được nước mắt. Có
lần đang ăn cơm mà tôi phải buông đũa rồi khóc nức nở như trẻ nhỏ. Một lần,
kiềm không được lòng mình, tôi đã la lên: Trời ơi! Thuốc đây! Có thuốc đây, tại
sao các cháu vẫn chết, hỡi trời? Gần 30 năm đã trôi qua, mà tôi cứ tự trách
mình, tự dằn vặt mãi. Cứ mãi cho rằng do tôi, năm đó tôi đã thiếu trách nhiệm,
đã thiếu dũng cảm mà nên. Khổ nỗi ở nước ta, nhiều người vẫn còn gớm con trùn
cho nên bài thuốc vẫn không được dùng rộng rãi? Cuối cùng tôi quyết phải cố
gắng viết, đưa vấn đề này lên mặt báo, để bài "Thần dược cứu mệnh"
đến tận tay đồng bào, nhất là bà con ở các vùng xa xôi hẻo lánh, đường đi tới
bệnh viện có khó khăn, người ta buộc lòng phải tự làm để cứu mạng người thân.
Nếu có hàng trăm, hàng ngàn người được cứu sống, thì bài thuốc này sẽ được
khẳng định. Hoặc giả, trong cả triệu nhà chuyên môn, nhà nghiên cứu sẽ có những
người tin tưởng nó, dùng nó để trị bệnh, dùng nó để chế thuốc tiêm, tiện dùng
hơn, hiệu quả hơn. Nếu thật sự có những vị như thế, trong nước như ngoài nước
thì khi các vị cần tôi hợp tác, tôi sẽ luôn luôn sẵn sàng làm bất
cứ việc gì, đi bất cứ nơi đâu.
Bài thuốc gồm 3 vị:
Trùn đất, đậu đen, bù
ngót. Trong quá trình trị bệnh cứu người, tôi có gia thêm vị thứ tư là đậu
xanh.Vì tôi nghĩ: đào trùn có khi ở gốc chuối, có thể có những chailọ hóa chất,
hoặc trùn đào tại các cây có độc như xương rồng, sầu đâu, chùm ruột, ít nhiều
bị nhiễm độc, sẽ có đậu xanh giải độc. Từ khi tôi thêm vị đậu xanh, năm 1954
đến nay, thuốc vẫn đẩy lùi bệnh sau 65 phút, y như thang gốc. Nghĩa là hầu hết
các trường hợp cứu bệnh tôi kể trên, thuốc đều có 4 vị, tức có thêm đậu xanh.
Bài thuốc như sau:
1. Địa long 50g mỗi
thang, tương đương 50 con trùn tươi (Xinmách: ở khu chợ thuốc bắc, đường Hải Thượng
Lãn Ông Chợ Lớn lúc nào cũng sẵn, muốn mua cả tạ cũng có). Nếu không có điều
kiện mua Địa Long thì đào trùn tươi (loại màu sẫm rất dai, đào trúng nó, nó
không giãy co lại thành 1 núi tròn). 50con cho liều người lớn hoặc từ 15-16
tuổi trở lên. 30 con cho trẻ từ 5-6 tuổi đến 13-14 tuổi. 20 con cho trẻ từ 1-2
tháng tuổi đến 5-6 tuổi.
2. Đậu đen, đậu xanh
mỗi thứ 100g (sách cổ ghi: 1 bụm to).
3. Rau bù ngót bằng
2-3 mớ bán ở chợ, khoảng 200-300g, băm nhỏ cả cọng và lá.
Trùn rọc ra, rửa sạch
sao thơm giòn, giã nhỏ. Đậu và rau sào thơm, tất cả cho vào siêu hoặc nồi đất
hay nồi nhôm gang đều được. Cho vào 4 chén nước, sắc còn 1/2 hoặc 1/3 chén cho
người bất tỉnh, phải cạy răng đổ. Thuốc nầy uống 1 thang cũng thấy hết bệnh,
nhưng tôi thường cho uống 3 thang trong 3 ngày (tối nước nhất, sáng nước nhì).
Hai thang sau để trừ căn và triệt các di chứng (như tai biến mạch máu não
có thể di chứng câm, què quặt tay chân, hư mặt, tai ... sốt xuất huyết dễ hư
tim, óc ...) cho nên khi uống thang thứ 2, thứ 3, bệnh nhân đã tỉnh táo. Thuốc
có thể pha đường cho dễ uống. Bù ngót sao thật khô giòn, thuốc sẽ có vị thuốc
bắc. Bù ngót để tươi sắc không sao, nước thuốc giống chè đậu đen pha đường uống
rất ngon. Thuốc nầy bệnh càng nặng càng thấy rõ hiệu quả 65 phút. Bệnh nhẹ ít
thấy rõ kết quả 65 phút, nhưng bệnh vẫn lui. Ở Đại Hàn là xứ sở nhân sâm
Cao ly, mà người ta còn tẩm bổ bằng cháo trùn. Ở nước ta các dân tộc miền núi phía
Bắc trị bụng báng trướng nước bằng cách: trùn băm nhỏ để tươi, trộn với sữa, cứ
để thế múc nuốt. Triều Tiên thì cháo trùn là món ăn ngon (đặc sản) chứ không
chỉ là món thuốc vừa tẩm bổ vừa trị bá bệnh. Trùn băm nhuyễn, xào thơm, nấu với
đậu. Vì quý chất bổ và chất trị bá bệnh của con trùn nên người ta đâu có gớm
nó. Huống hồ khi cần trị bệnh nan y hoặc giành giật mạng sống từ tay thần chết,
thì có gì mà gớm? Mong rằng đồng bào và các cơ sở y tế hãy mạnh dạn dùng nó
trong các bệnh siêu vi trùng, kể cả sida. Nhân đây tôi xin nói rõ thêm hội nghị
tổng kết chống bệnh sốt xuất huyết đợt 1 họp năm 1970. Thông tin nầy được đưa
ra toàn thế giới. Nước Nhật nghiên cứu, ứng dụng điều trị. Đến năm 1972, đọc
trên tạp chí Đông y của Việt Nam (in bằng khổ quyển Kiến thức ngày nay)
tôi thấy có dịch và in lại những bài trong tạp chí Đông y
Nhật Bản. Họ hết lời ca ngợi "bài thuốc con trùn của Việt Nam", dùng
trị siêu vi trùng rất có hiệu quả. Có lẽ do công bố đó của Nhật mà sanh ra món
cháo trùn ở Đại Hàn chăng? Tôi còn nghe một người từ Mỹ về nói bên đó người ta
làm thuốc bằng trùn và đậu đen. Điều đó không rõ thực hư thế nào. Nhưng
điều chắc chắn là Liên Hiệp Quốc, trong mấy năm trước đây, có chủ trương:
"Tìm về cội nguồn các dân tộc kém phát triển, để học cách trị bệnh bằng cỏ
cây và côn trùng". Do đó, ta thường thấy trên tivi và báo chí các cách trị
bệnh kỳ lạ của dân da đen, da đỏ. Càng nghĩ tới các điều đó, tôi càng thấy đau
lòng, nhớ lại đề nghị của bác Ba Hưởng muốn tôi bào chế toa thuốc thành thuốc
tiêm. Đúng là "không sao kéo lùi lại thời gian đã qua". Nhưng việc
bào chế thuốc đó thành thuốc chai (để thêm acidbenzoide bột) hoặc chưng cất nó
như cất rượu, dù có trễ gần 30 năm, nhưng lúc nào bắt đầu, nó vẫn là việc mới,
việc hết sức cần thiết. Tôi tuy tuổi đã cao nhưng vẫn còn muốn đóng góp. Các cơ
sở nghiên cứu, bệnh viện hoặc bệnh nhân cần tôi, tôi vẫn sẵn sàng phục vụ.
Ngoài toa "Thần dược cứu mệnh", tôi còn trong tay nhiều bài thuốc quý
khác. Ví dụ: bó xương gãy, kể cả xương sống dập nát và xương đòn gánh gãy lìa,
chỉ cần thời gian 15 ngày. Bản thân tôi bị dập nát 2 đốt xương sống, quân y
Quân khu 9 bó tay, báo tử về đơn vị, nhưng tôi nay vẫn sống mà không tật
nguyền, vẫn tập tạ 50kg và đánh quần vợt khi tôi trên 40 tuổi, đang ở nước
ngoài có độ lạnh âm 20 độ. Lúc trị lành 2 đốt xương sống không có kẹp nẹp bó
bột gì hết. Chỉ nằm sấp dội thuốc nóng vào lưng suốt 15 ngày đêm. Sang ngày thứ
16 tôi ngồi dậy và đi ra đồng cả trăm mét. Nếu tôi có dịp, tôi sẽ lần lượt giới
thiệu nhiều bài thuốc quý trên báo để phục vụ bạn đọc.
Dưới đây, tôi cũng
xin ghi rõ địa chỉ và số điện thoại của mình, để bạn đọc tiện liên hệ trao đổi
thêm về nội dung bài viết.
NGUYỄN AN ĐỊNH 40/10 Hậu Lân - Bà Điểm Hóc
Môn - TP. Hồ Chí Minh Tel: 8914379.
NÓI RÕ VỀ CÔNG HIỆU CỦA BÀI THẦN DƯỢCCỨU
MỆNH
Để đồng bào cùng các
vị lương y, các đồng chí phụ trách bệnh xá bệnh viện ở xã và huyện có thể mạnh
dạn dùng bài thuốc nam “Địa Long” có tên thần dược. tôi xin thống kê thành bản
rõ ràng, công hiệu của nó đối với các bệnh thường gặp, đồng thời ghi rõ các
phần biểu hiện của bệnh (chuyên môn gọi là hiện tượng lâm sàng) và những lắt
léo trong phương pháp điều trị. Công hiệu của bài thuốc như sau:
1. SỐT XUẤT HUYẾT: (Siêu vi thử máu biết
ngay)
- Hiện tượng hôn mê kéo dài.
- Xuất huyết dưới da, nổi vệt đỏ tím xanh
đen khắp người.
- Xuất huyết nội
tạng, tiêu phân đen, tiểu máu tươi kéo dài, tiểu ra máu, xuất huyết miệng mũi,
mắt, tai.
2. BỆNH SIÊU
VI: Viêm gan siêu vi, viêm não siêu vi, phù
thận, phù tim. Có thể hết bệnh khá nhanh, kể cả phù toàn thân.
3. TAI BIẾN
MẠCH MÁU NÃO: Không quá 5
ngày, theo sách cổ nói Nam 7 ngày, Nữ 9 ngày, nhưng tôi
thấy quá 5 ngày có thể lưu di chứng liệt. Tốt nhất trong vòng 3 ngày trị ngay
sẽ khỏi di chứng. Nếu để lâu nhiều tháng nhiều năm, trị di chứng bằng thời gian
đã trị bệnh, có khi lâu hơn.
4. PHONG XÙ: 1 - 3 thang dứt bệnh cho cả
đời.
5. TIỂU ĐƯỜNG: Mười
thang có thể hạ lượng đường đến mức cho phép.
6. HUYẾT ÁP THẤP:
Uống xong tăng huyết áp thấy rõ từng ngày.
7. HUYẾT ÁP CAO: 2 -
3 ngày đầu tăng lên, cộng độ 20 số, 150 lên 170. Ngày thứ 3 - 4 hạ dần đến ổn
định, cho nên người huyết áp cỡ 190 trở lên không nên dùng thuốc nầy. Khi huyết
áp hạ nên theo dõi, đừng để hạ quá thấp (nếu thấychóng mặt thì dừng).
8. UNG THƯ MÁU: Vài
thang có thể hết bệnh.
9. CÙI (PHONG ĐƠN):
Uống dài hạn có thể da đẹp trở lại, hết sần sùi.
10. UNG THƯ CÁC DẠNG:
(K)
- Khi bệnh viện đã
chê (kể chắc là chết) nên dùng để cứu. Đã cứu nhiều trường hợp
(K dạ dày, K gan thận, K lưỡi, K xương…). Hy vọng cứu sống 5 -
60%
- Và dạng ung thư mới
phát và lành tính, có thể hy vọngcứu 6 - 70%
- Ung thư giai đoạn
2, 3, 4 không dám bảo trị được.
11. TĂNG CƯỜNG SINH
LỰC: Cho trẻ còi xương, suy dinh dưỡng, người già suy nhược cơ thể, người bệnh
mới hết, người sinh và cho con bú, người thiếu máu (cả chất và lượng), trung niên
suy yếu.
12. CÁC CHÁU CÒI 1,
2, NĂM CHƯA NGỒI ĐƯỢC, ĐẦN ĐỘN: Có thể giúp cháu ngồi.
13. KHÔNG TRỊ ĐƯỢC:
Các bệnh phong tình, nấm ngoài da, xoang, gai cột sống, mắt cườm.
BÀI THỨ 5
“HẬU KỲ THẦN DƯỢC CỨU
MỆNH”
Từ hôm bài “Thần dược
cứu mệnh” được đăng 4 kì cho đến nay đã hơn tháng, ngày nào tôi cũng nhận được
cả chục lần lượt điện thoại, từ các xã, huyện ở Long An, từ các quận 4, 5, 6, 8,
10, 11, 12 cả từ Nghệ An, Thái Bình ở Miền Bắc gọi tới: phần lớn nói đã
dùng thuốc và nói đến trong bài báo, hỏi có nên dùng không? Tôi khuyên nên
dùng thử. Ít ngày sau nhận được điện thoại họ gọi tới bảo bệnh giảm đáng kể
hoặc hết hẳn. Như các bệnh tiểu đường dùng 3 thang giảm hơn 50%, dùng tiếp 3
thang, thử bằng que giấy thấy không lên màu nữa (ví dụ: ông Mười Trâm, 12D
đường Lữ Gia, Tân Bình. Nhiều ca bệnh huyết áp cao, huyết áp thấp, uống 4-5
thang thì huyết áp đều trở lại bình thường. Một độc giả bảo chú của ông hồi nhỏ
bị phong xù (động kinh) nhờ ông nội nhai trùn nhổ cho uống 1 lần mà dứt hẳn
bệnh mấy chục năm nay, nên ông khẳng định bài thuốc này có thể trị dứt bệnh
phong xù. Ông Đức - tiệm đồ gỗ Đức Phát (đối diện Bưu điện Q.5, điện thoại
số8558887) bị viêm gan siêu vi chỉ số 155 uống 3 thang thử lại còn 11, uống 3
thang nữa thử lại bệnh đã khỏi. Từ nhiều năm qua ông Đức
đau gan mà mãi không hết, uống 6 thang dứt
bệnh. Ông Phạm Minh Lộ nguyên Giám đốc Sở thương binh - xã hội Long An, hiện ở
số 9 Khu Hậu Cần, phường Thới An, Quận 12 (Hóc Môn cũ) điện thoại 8912448,
bị cao huyết áp từ nhiều năm. Ông đã dùng đủ cách thuốc tây, thuốc bắc không
khỏi. Vừa qua ông bị tai biến mạch máu não, đang tắm ngất xỉu phải cấp cứu. Khi
ông tỉnh lại cảm, nằm im không ngồi dậy được, không tiêu tiểu suốt 10 ngày,
bệnh viện bảo di chứng mạch máu não khó mà trị được. Thấy báo đăng bài thuốc
hay, con gái ông cho ông uống 5 thang, ông nói được tuy còn ngọng ngịu ngồi dậy
được uống thêm 5 thang nữa, nói được rõ và to, tự ngồi dậy đi tập dưỡng sinh
múa gậy được mà bịnh huyết áp cao cũng biến mất. Bài thuốc đồng thời giúp ông
Lộ trị dứt hai căn bịnh rất khó trị là vừa tai biến mạch máu não, vừa huyết áp
cao. Đặc biệt có ông Nguyễn Văn Bé, Phó Giám đốc Công ty Dược liệu 2 Trung
ương, kiêm Giám đốc Cơ sở trồng cây thuốc 2000 ha, chuyên chiết xuất thuốc từ
thảo mộc và sản xuất thuốc tây (điện thoại 84.8.8323007 –84.8.832.3009).
Khi đọc xong bài báo, ông liên hệ ngay với tôi, sau đó tìm đến tận nhà, cùng đi
với một tiến sĩ dược - Quốc tịch Pháp. Vừa bước xuống máy bay, ông bạn
cùng ông Bé đến nhà tôi trong cơn mưa. Ông Bé nói:
- Tôi là người hiểu
rõ tác dụng của con trùn đất. Năm 1964 tôi vào Nam chiến đấu bị thương vào đầu.
Sau khi lành vết thương, tôi bị mất trí nhớ và trí thông minh nghiêm trọng. Tôi
phải uống con Địa Long liên tục rất nhiều năm. Trí nhớ và trí thông minh của
tôi được phục hồi, và tôi trở thành một nhà khoa học, vừa quản lý cả Công ty
Dược miền Nam, vừa quản lý một cơ sở trồng thuốc và sản xuất thuốc khá lớn, có
qui mô 2000ha đất với xưởng có nhiều máy móc hiện đại, có những chuyên gia Anh,
Pháp cùng làm việc. Tôi muốn mời bác Định đến làm việc với chúng tôi, tôi tin
rằng với thời gian không lâu, chúng ta sẽ thu gom bài thuốc của bác Định chỉ
bằng 2 viên nang con nhộng thôi. Về thể tích thì thu gọn nhỏ nhất, nhưng về
chất lượng khả năng trị bịnh, ta vẫn giữ nguyên một thang có đầy đủ 4 vị với Địa
long. Với hệ thống máy móc hiện đại, chúng ta sẽ làm được điều đó. Trong thời
gian tới dù bác Định có đủ sức khỏe để cùng làm việc với các cháu, hay bác
không tiện làm việc, mà chỉ có mình chúng cháu làm, chúng cháu cũng coi đó là
bài thuốc của bác. Vì nó khác với cháu đã dùng nhiều năm nay và cháu đã chế
biến nó thành 2 con nhộng. Tôi xin nhờ báo Long An đăng thư nầy thông báo các
mẩu tin ngắn trên đây để bà con tin tưởng ở bài thuốc hơn mà tích cực dùng nó
để trị bịnh cứu người. Đồng thời cũng có thể vui mừng vì sắp tới đây “Thần dược
cứu mệnh” sẽ thành viên nang con nhộng, có mặt trong nhà thuốc Tây để bà con ta
tiện dùng vì mỗi lần chỉ uống có 2 con nhộng. Người bất tỉnh phải cậy răng đổ
thuốc thì chỉ cần một muỗng cà phê nước, trút bột trong 2 con nhộng đó ra, hòa
đều rồi đổ, rất tiện lợi. Xin cảm ơn trước dược sĩ Nguyễn Văn Bé cùng Công ty
Dược liệu trung ương 2 và Cơ Sở Y Dược của ông. Chúc chúng ta thành công trong
việc biến “Thần Dược Cứu Mệnh” thành viên nang nhỏ để đưa rộng rãi cho mọi
người đều dùng thuốc dễ dàng.
Ngày 10 tháng 6 năm
1997.
NGUYỄN AN ĐỊNH 40/10 Hậu Lân - Bà Điểm Hóc Môn - TP. Hồ Chí Minh Tel: 8914379